Trong tiềm thức, Thủy An Lạc cảm thấy sự đối địch của Triệu Miểu rất quen thuộc, nhưu trước đây cũng từng có người từng chống đối cô như vậy.
Nhưng vắt óc suy nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra kẻ đó là ai.
***Còn Kiều Nhã Nguyễn lang thang ở ngoài mãi mới về nhà, thuận tiện cũng mua quà về luôn.
Trước lúc xuống xe, Kiều Nhã Nguyễn soi mình trong gương suốt.
Tuy cô đã dùng phấn để trang điểm che bớt đi, nhưng trên mặt vẫn có vết lằn rất rõ.
Về nhà trong bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị ba mẹ nhìn ra có chuyện mất.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy rồi lại càng cảm thấy phiền muộn hơn, nỗi căm hận Phong Phong lại tăng thêm một bậc.
Nếu không phải vì anh ta, cô cũng sẽ không đẩy mình đến bước đường này.
Kiểu Nhã Nguyễn vẫn không chịu xuống xe.
Mãi cho tới khi mẹ cô đi tới gõ lên cửa, cô mới hoàn hồn lại, tắt đèn xe, trượt cửa sổ xuống.
“Về rồi không vào nhà còn ngồi trong đấy làm gì thế?” Mẹ Kiều đã trông thấy xe của Kiều Nhã Nguyễn tiến vào từ nãy, nhưng lại thấy cô mãi không chịu xuống xe, thế nên bà mới đi ra xem cô đang làm gì ngoài này.
“Không có gì đâu ạ, vừa rồi phanh xe của con có hơi lỏng, con đang xem qua một lát rồi vào ngay đây.
” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.
Trong xe không bật đèn, vì trong này tối nên mẹ Kiều cũng không nhìn thấy mặt con gái, nên cũng không hiện ra chuyện gì khác thường cả.
“Mau vào nhà đi, hôm nay nghỉ sớm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188121/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.