Vậy nên mới nói đừng bao giờ tin vào lời của anh Sở, nói tốt cũng chỉ để sau đó đả kích người ta càng đau mà thôi.
Hai người về nhà, Tiểu Bảo Bối chơi mệt rồi cho nên với tay tìm mẹ đòi đi ngủ,Sở Ninh Dực đưa Tiểu Bảo Bối cho Thủy An Lạc rồi nhìn cô đi lên lầu.
Sau đó anh nói với ba mẹ một tiếng rồi cũng đi lên nhà.
Chỉ có điều Thủy An Lạc vào phòng ngủ còn Sở Ninh Dực vào phòng làm việc.
Tròng hòm thư có một báo cáo do Abbott gửi đến.
Anh gọi video với Abbott rồi hỏi thăm tình hình của anh ta.
Dù sao thì trong báo cáo này cũng có vài thứ mà anh không hiểu.
Khi vừa kết nối, Abbott liền chúc mừng năm mới Sở Ninh Dực, anh ta biết hôm nay là Tết âm lịch của Trung Quốc.
Sở Ninh Dực cảm ơn một tiếng rồi sau đó hỏi: “Cậu nói là, màu sắc củamắt là gen lặn sao?”“Là như thế này, cô Sở nhà cậu quả thực có gen màu mắt biến dị, nhưng là gen lặn cho nên mới không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng cậu cũng nói là cậu thấy màu tím trong mắt cô ấy, có lẽ là cô ấy bị cái gì đó kích thích nên mới dẫn đến gen lặn của cô ấy biểu hiện rõ ràng hơn.
” Abbott nói tiếng Pháp trôi chảy giải thích cho anh hiểu.
“Kích thích?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Đúng vậy, ví dụ như bị kích động quá mức hoặc sợ hãi quá mức, những cảm xúc kịch liệt cũng có thể kích thích gen lặn trong cơ thể.
” Abbott tiếp tục nói.
Ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188166/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.