Kiều Nhã Nguyễn có chút tò mò nhưng cũng không tính đi qua đó.Việc này không có liên quan gì tới cô cả, vậy nên Kiều Nhã Nguyễn vẫn giữ ý định xoay người rời đi.“Kiều Nhã Nguyễn!!!” Viện trưởng bỗng kêu lên.Bước chân của cô hơi khựng lại, má, Viện trưởng có mắt đằng sau lưng đấy à?Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại rồi giả vờ vui vẻ chào hỏi Viện trưởng, sau đó nhìn về phía Sư Hạ Dương: “Đội trưởng Sư.”“Cô Kiều, thật là trùng hợp.” Sư Hạ Dương gật đầu chào lại.“Hai người quen nhau sao?” Viện trưởng nhíu mày.“Từng có duyên gặp gỡ vài lần.” Sư Hạ Dương lịch sự cười: “Vậy hôm nay làm phiền Viện trưởng rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ cho người qua đây kiểm tra, nếu như đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ đưa người đi luôn.”Viện trưởng gật đầu: “Có thể gia nhập vào quân đoàn tinh anh do cậu dốc sức xây dựng thì cũng coi như là một cơ duyên! Vậy cậu cứ làm việc của mình trước đi, tôi đi đây.” Viện trưởng nói rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Cô nhóc này chính là ứng cứ viên nặng kí nhất đấy, thế nhưng tính tình của nó lại quá lười nhắc.
Tôi sợ con bé này không chịu được hai năm tập huấn khép kín như vậy.”Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn ngón chân của mình, trong lòng thầm mắng Viện trưởng một chập, thế quái nào cô lại phải mang cái danh lười nhác đó chứ hả?Hơn nữa cái gì mà tập huấn khép kín hai năm chứ, cô cũng đâu phải người tối cổ đâu.“Mỗi người đều có chí khí khác nhau.
Nhân tài như cô Kiều ở bên ngoài lại càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188399/chuong-1256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.