Kiều Nhã Nguyễn nằm bò ra trên giường rồi ôm lấy búp bê của mình nghịch: “Không ngờ người nhà của Sư Hạ Dương lại không biết đến sự tồn tại của Triệu Dương Dương.
Mày không cảm thấy kỳ quái à?”“Vẫn còn tốt chán! Mày nghĩ xem, Triệu Dương Dương chỉ là một cô gái mồ côi.
Người nhà Sư Hạ Dương chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu! Hơn nữa Sư Hạ Dương chưa kết hôn đã có con, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của anh ta.
Người nhà anh ta mà biết còn không hận chết Triệu Dương Dương ấy chứ!” Thủy An Lạc phân tích một cách lý trí.“Cũng đúng, cơ mà tao cũng đồng tình với Triệu Dương Dương, người tốt đoản mệnh mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xoay người tiếp tục nằm xuống: “Tao đoán chừng là cô ấy chỉ chống đỡ được đến lúc đứa bé được bảy tháng thôi, sau đó chắc là sẽ sinh mổ.”Thủy An Lạc cũng từng xem bệnh án của Triệu Dương Dương, cho nên cô cũng hiểu đó thật sự là một ca bệnh không cứu nổi.
Vậy nên việc duy nhất mà bệnh viện có thể làm chính là cố gắng làm cho cô đỡ đau hơn, giúp cô bảo vệ đứa bé trong bụng.“Vậy ngày mai mày sẽ đi gặp Sư Hạ Dương à?” Thủy An Lạc ngồi bên giường nói.“Gặp chứ, không gặp thì mẹ tao sẽ chẳng bỏ qua cho tao đâu.” Kiều Nhã Nguyễn buồn bực nói.“Anh Sở còn không muốn gặp Hạ Sư Dương hơn cả tao.
Tao đoán chắc cũng chẳng hỏi ra được gì đâu! Có điều hình như lúc còn trong quân ngũ thì quan hệ của anh Sở với anh ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188456/chuong-1288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.