Phong Phong nhìn cô nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, cũng không hề đánh mất lý trí như lần trước.Kiều Nhã Nguyễn không nhận được câu trả lời thì cũng lười để ý đến anh ta.Trong tay cô đang cầm cái túi tiện tay vớ được lúc bị kéo đi.
Kiều Nhã Nguyễn lấy di động trong đó ra, đang định gọi điện cho mẹ mình báo một câu thì bất ngờ lại bị Phong Phong cướp lấy.
Sau đó cửa xe mở ra, di động của cô cứ thế bay ra ngoài.Xe phía sau cũng vượt lên, trùng hợp cán qua di động của cô, nghiền nó thành mảnh vụn, còn cô thì ngay cả cơ hội để kêu lên một tiếng cũng không có.Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt đầy tức giận nhìn người đang lái xe: “Anh bịđiên đấy à?”“Em có thuốc!” Phong Phong trả lời một cách nhẹ tênh, cô làm bác sĩ nên tất nhiên sẽ có thuốc.Kiều Nhã Nguyễn: “...”Tình huống này hình như không đúng lắm.Lúc này chẳng phải anh ta nên lạnh lùng, kiêu ngạo, không thèm để ý đến cô hay sao?Thế quái nào mà vẫn có thể bám vào lời của cô để bật lại cô cơ chứ?Chẳng lẽ bị ma nhập à?Chiếc xe rẽ vào vành đai hai, đây không phải đường ra khỏi thành phố mà hình như là đường đi về nhà của Phong Phong.“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn bỗng run bắn lên, tình hình không ổn rồi.Lần này Phong Phong không trả lời, mà chỉ im lặng lái xe.Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể áp chế cảm xúc muốn lao khỏi xe của mình xuống.“Sao nào, mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188466/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.