Đoạt giải Oscar của Hollywood chính là mộng tưởng của tất cả các diễn viên.Phong Phong cũng không phải ngoại lệ.Tuy rằng anh ta chẳng thiếu gì cả, thế nhưng vẫn luôn cần một cái cúp để chứng minh năng lực của chính mình.Nói như vậy là do cô đã cản trở đến sự nghiệp của anh ta rồi sao, vậy thì thật là xin lỗi.Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh gọi xe về nhà, tiện đường còn gọi điện cho Thủy An Lạc báo cô đã lấy được lễ phục.Lúc này Thủy An Lạc cũng chỉ vừa về tới nơi, cả ba và mẹ chồng cô đều ở đây, có thể thấy là Sở Ninh Dực đã thông báo cho họ biết.“Mày khóc đấy à?” Thủy An Lạc thấy giọng của Kiều Nhã Nguyễn khàn khàn liền hỏi thẳng.“Có đâu, mày nghĩ nhiều rồi, Phong Phong là ai chứ, anh ta có thể khiếntao khóc được sao, chỉ là vừa nãy đi ra có hơi lạnh nên bị viêm họng thôi.” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể: “Tao lấy được lễ phục rồi, một lát nữa tao còn có việc nên buổi chiều không qua bệnh viện với mày được rồi.”“Ừ, buổi chiều tao cũng xin nghỉ.” Thủy An Lạc nói xong thì bên kia đã cúp máy.
Thủy An Lạc ngẩng đầu rồi dùng ánh mắt lo lắng nhìn Sở Ninh Dực đang đứng cạnh mình: “Chuyện gì xảy ra thế?”Sở Ninh Dực nghĩ chắc hai người bọn họ lại cãi nhau rồi.Chuyện Kiều Nhã Nguyễn phải đi đã không còn gì nghi ngờ nữa.“Không sao đâu, em cũng biết hai người bọn họ mà, gặp nhau rồi mà không cãi nhau thì chỉ có đánh nhau! Cái miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188554/chuong-1342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.