Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng đôi mắt của anh phẳng lặng lạ thường.Thế nhưng anh cũng chẳng hề phủ nhận những gì mà An Phong Dương nói.“Sở Đại, quả nhiên con bé là kiếp nạn cậu của mà.
Tôi thật sự nghi ngờ nếu có một ngày con bé gặp chuyện không may thì cậu sẽ thế nào?” An Phong Dương bất đắc dĩ nói, sau đó mới đóng cửa xe lại rồi ngồi vào chỗ lãi xe.Anh sẽ như thế nào sao?Anh không biết cụ thể bản thân mình sẽ thế nào, nhưng chắc chắn là sẽ điên mất.Lúc Sở Ninh Dực quay về thì Thủy An Lạc đã ngủ.Anh bước qua phòng con trai ngắm nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ say tít.
Đôi bàn tay của nhóc nắm nắm lại đặt bên má của mình.
K khuôn mặt bé con trắng nõn dưỡi ánh đèn ngủ mờ ảo lại càng có vẻ nõn nà hơn.Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.Cái thằng nhóc thối thích ra vẻ ta đây này.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi lại cúi đầu hôn một cái luôn khuôn mặt bánh bao của con trai, sau đó mới xoay người rời đi.Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của Thủy An Lạc cũng nhẹ nhàng tới mức không thể nghe thấy được.Sở Ninh Dực đi tắm để tẩy đi mùi thuốc lá ám trên người.
Anh không muốn Thủy An Lạc nhiễm phải thứ mùi hôi hám này.Lúc anh ra khỏi phòng tắm, vừa nằm lên giường liền được Thủy An Lạc ôm lấy.
Anh hơi sửng sốt một chút nhưng lập tức thả lỏng toàn thân rồi vòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188572/chuong-1360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.