Sở Ninh Dực đi qua cầm lấy di động gọi cho An Phong Dương, một tay điều khiển chuột máy tính như thể anh đang kiểm tra cái gì đó.Thủy An Lạc cứ đi lòng vòng xung quanh Sở Ninh Dực.
Có lẽ cô đang muốn tìm chút gì đó để làm.Sở Ninh Dực bảo An Phong Dương đi tìm người có thể đến chỗ của Viên Giai Di, phải là người có sự nhẫn nại vượt qua được thử thách, ít nhất phải là những người không bị thôi miên.Thủy An Lạc chỉ chỉ vào mình, cô có thể này.Sở Ninh Dực liếc cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng thưởng cho cô hai chữ: Quá lùn!Rắc~Trái tim thiếu nữ mong manh dễ vỡ của Thủy An Lạc lập tức nát vụn.Cô lùn thì sao chứ?Sao lần nào cũng lôi chuyện cô lùn ra nói vậy.Thủy An Lạc ủ rũ không vui đi ra sofa rồi nằm sải lải ra đó.
Lần trước là bọn họ tìm người đóng giả Mân Hinh.
Lần này còn tìm người nữa, Thủy An Lạc cảm thấy chắc chắn cách mày mất linh rồi.“Sở Ninh Dực, một cách mà dùng tận hai lần, anh nghĩ bà ta là kẻ đần độn chắc! Hơn nữa chắc chắn Long Nhược Sơ đang giám sát anh đó.
Chủ ý gì của anh bà ta cũng đoán được hết.” Thủy An Lạc hầm hừ nói, rõ ràng côcực kỳ bất mãn với việc anh nói cô lùn.Sở Ninh Dực nhướng mày nói An Phong Dương chờ một chút, sau đó mới cúp máy.“Anh nói là tìm người thế chỗ Viên Giai Di nhưng anh có nói là dùng người đó mê hoặc Long Nhược Sơ không?”Ây~Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, câu hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188686/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.