Thủy An Lạc quay lại, thấy Mặc Lộ Túc vẫn đứng đó.
“Đàn anh?” Cô tò mò hỏi, không phải cô đã nói Sở Ninh Dực ở đâu rồi sao?Hai tay đang siết bên hông của Mặc Lộ Túc siết chặt hơn, sau đó mới nói:“Không có gì, em thay quần áo đi, anh vào phòng làm việc xem.
”Lần này, anh buông tay thật rồi.
Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc ra khỏi phòng liền đưa tay lên gãi đầu, kỳ lạ thật.
Năm giờ mười lăm, Kiều Nhã Nguyễn đập đập cái đầu thảm hại của mình xuất hiện.
Vừa vào đến phòng Thủy An Lạc cô liền bò ra giường.
Lúc này Thủy An Lạc cũng mới chỉ búi tóc xong, còn chưa đội mũ phượng lên.
“Sắp đến lượt mày trang điểm rồi, tối qua mày! ”“Tối qua không có chuyện gì xảy ra hết, không có chuyện gì hết.
” Kiều Nhã Nguyễn ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đánh giá cô một hồi, ngoài hậu quả của việc say xỉn ra, hình như cũng không có mùi gì khác thật.
Cô nam quả nữ, uống say nhũn ra như thế mà quần áo giờ vẫn chưa buồn thay.
Thủy An Lạc bảo chuyên viên trang điểm dừng lại, đứng dậy xốc váy đi về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Mày lạ lắm.
”“Tao có gì lạ đâu, mau trang điểm đi.
” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn liền đẩy Thủy An Lạc ra, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Thủy An Lạc đi tới sau lưng cô, cúi đầu nhìn lên cô cổ, vẫn xem như làsạch sẽ, lại nhìn vào trong cổ áo, thân là người đã kết hôn, Thủy An Lạc có thể biết đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188705/chuong-1433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.