Tôi thật sự tính đến chuyện đi xa.
Ngày đêm lo được lo mất.
Nhìn từ ngoài thì ai cũng thấy gia đình tôi thuận hòa, bằng cấp xuất sắc, bạn đời đẹp trai giỏi giang, ai nấy đều ngưỡng mộ tôi.
Nhưng tôi biết người được ngưỡng mộ không phải tôi, mà là Trạch An kia.
Tôi cũng từng cố hết sức học hỏi cậu ấy, với tới tầm của cậu ấy...!nhưng mà cậu ấy xuất sắc quá, tôi chỉ là một con người bình phàm mà thôi, ngây ngô an phận hết nửa cuộc đời rồi, sao có thể theo kịp những gì cậu ấy đạt được trong hai năm ngắn ngủi này chứ.
Cha mẹ tôi thấy tay chân tôi vụng về, đểnh đoảng, họ không như anh – nghi ngờ tôi – mà chỉ thở dài, ta thán sao tôi lại thành thế này.
Tôi hối hận quá.
Nếu những năm cấp ba, đại học ấy không phản nghịch, nếu không ngại cha mẹ lớn tuổi phiền phức – thường xuyên về nhà thăm họ, đến lúc Trạch-An-giả xuất hiện thì họ có chấp nhận cậu dễ dàng không nhỉ?
Biết đâu được, dù sao đi nữa cậu ấy cũng sẽ được mọi người hoan nghênh.
Nào như tôi.
...!tôi muốn đi xa.
Nhưng mà trời đất bao la, tôi có thể đi đến nơi nào chứ.
Họ là những người tôi thân thiết nhất.
Tôi bắt đầu mất ngủ, ngủ không ngon giấc.
Chuyện này lạ lắm.
Thuở còn vô tư, đầu đặt trên gối là tôi ngủ được rồi.
Đến một ngày nào đó gần đây, tự dưng tôi không thể ngủ được.
Nhiều chuyện hiện lên trong đầu tôi: chuyện tôi khuyên bảo Phó San song không vừa ý cô ấy nên cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-cua-cau/516049/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.