Đây là một năm nghiêng trời lệch đất, không chỉ với thế giới nhỏ của Phó Lan Quân mà cả thế giới rộng lớn cũng bắt đầu dao động.
Khi A Bội đến Phó gia tìm Phó Lan Quân cũng vừa khéo nhà họ Phó mới ăn cơm chiều xong.
Nét mặt A Bội ngập tràn sợ hãi, hoàn toàn không giống cô gái trầm lặng nhút nhát thường ngày, điệu bộ luống cuống suýt nữa bổ nhào xuống trước mặt Phó Lan Quân, Phó Lan Quân theo bản năng rụt chân về sau, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô nghĩ về chuyện nửa năm trước, nửa năm trước cũng với dáng vẻ chật vật nhếch nhác thế này Tiêu Giảo quỳ trước Cố Linh Dục cầu xin họ cứu Tề Vân Sơn.
Quả nhiên linh tính của cô là đúng, A Bội túm góc áo cô, giọng tuyệt vọng thảm thiết: “Lan Quân, xin cô cứu Dực Chẩn!”
Phó Lan Quân cảm giác như có cái búa nện thẳng vào đầu mình.
Dực Chẩn đã bị bắt, chỉ ban nãy thôi nhóm tuần cảnh chạy tới tòa soạn “Nhật báo Châm Thạch” dán giấy niêm phong rồi bắt Dực Chẩn lại, với tội danh là: Cổ xúy loạn đảng, nghi có dính líu đến âm mưu làm phản.
A Bội trơ mắt nhìn anh ta bị giải đi, cô ấy không còn cách nào đành phải tìm đến cầu tình Phó Lan Quân. Ở Ninh An này người quyền thế mà hai vợ chồng họ quen chắc có mỗi Phó Lan Quân và Cố Linh Dục.
Phó Lan Quân hỏi: “Cô tìm Cố Linh Dục chưa?”
A Bội cười thê lương: “Anh ấy nói lệnh bắt do chính Diệp tuần phủ đưa ra, anh ấy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-cu-1913-doi-anh-nam-1913/1843292/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.