Gregory từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng chợt đứng thẳng người.
Xe ngựa lao rất gấp, không đợi xa phu dừng ngựa, cửa xe đã mở ra, một người đàn ông tóc xám tuổi chừng sáu mươi cầm một chiếc gậy chống nhảy từ trên thùng xe xuống. Nhìn thấy Hansen chợt toát mồ hôi lạnh.
“Thiếu gia Gregory!” Người đàn ông tóc xám bước vọt tới trước mặt Gregory, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận y bình an vô sự, mới hành lễ nói, “Để cậu đợi lâu”. Lão dừng một chút, bán tin bán nghi nói, “Tôi nhận được thông báo của ngài nguyên soái, nghe nói cậu… mất trí nhớ?”
Gregory gật đầu, áy náy nói, “Tôi phải xưng hô với ngài thế nào?”
Người đàn ông chịu đả kích quá lớn, mãi sau mới nói: “Tôi là Ford, quản gia thân cận của phu nhân Lillian”
Gregory nói: “Phu nhân Lillian là?”
Ford gần như tuyệt vọng, “Bà là mẫu thân của cậu mà. Thiếu gia!”
Gregory mím chặt môi. Mặc dù mất trí nhớ, nhưng quên mất mẫu thân thân sinh ra mình là một chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Ford lau mặt, ánh mắt dời đến trên người thiếu nữ cài nơ màu hồng, “Vị này là?”
Gregory nói: “Cô ấy là tiểu thư Monica Gulaba, tôi mời cô ấy đến nhà chúng ta làm khách”
Ford vội hành lễ nói: “Xin chào. Rất vinh hạnh được gặp cô”
Mundra gật đầu. Pháp sư vong linh đều là một đám người ngạo mạn độc lai độc vãng, bọn họ rất ít gặp nhau, lại càng không dùng lối nói hành lễ, gật đầu đã là một loại hành động tương đối lễ phép mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-dai-luc-he-liet-chi-tam-vong-tich/2505046/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.