Ánh mắt của toàn trường lúc này đều hướng về gã nha dịch ăn mặc nhếch nhác kia, khiến a Ngưu hắn phải đỏ mặt gãi tai.
Hắn nói: "Gia đình tiểu nhân ngày trước sống ở một làng chài nhỏ, tiểu nhân ngày bé cũng đã từng mò cua trên Hoàng Hà. Tiểu nhân đoán ... mấy câu này phải chăng là nói tới con cua?"
Không chờ Bách Phong Linh đưa ra câu trả lời chính xác, những người xung quanh đã gật gù tán thành với câu trả lời của hắn. Đáp án này rất chính xác!
A Cẩu bên cạnh vỗ vai a Ngưu: "Ây da, không ngờ a Ngưu nhà ngươi nhìn như vậy mà cũng không tệ nha!"
"Ha ha, chỉ là may mắn, may mắn mà thôi." - a Ngưu cười hề hề ngượng ngùng.
Thế nào, các vị còn muốn nghe câu tiếp theo không?" - Bách Phong Linh lại lên tiếng. Dược Cao Lãng đứng cạnh nàng hình như đã đoán được chút nào đó ý đồ của tiểu nữ nhân này.
"Cô nương mau nói tiếp đi!" - đám đông lại nhốn nháo.
Bách Phong Linh lại ra đề: "Vô thủ, vô vỉ, vô nhĩ, vô tâm. Gốc ở sơn lâm. Hay ăn thịt sống. Đó là thứ gì?"
Lần này, không để cho người khác có thời gian suy nghĩ thì một lão trù sư đã vội lên tiếng:
"Cái thớt, cái thớt chặt thịt chính là câu trả lời." - lão ta ở xa vừa nhảy cẫng lên vừa nói, như thể sợ bị người khác cướp mất lời của lão.
"Đúng vậy. Vị này hẳn là một trù sư đúng không?" - Bách Phong Linh nhìn hắn hỏi.
"Đúng đúng! Bẩm cô nương, tiểu nhân là trù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-ky-truyen/297112/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.