Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung dù đã đi vòng vòng trong Hắc Lâm rất lâu, nhưng bọn họ vẫn luôn đánh dấu lộ trình của mình trên bản đồ. Có bản đồ trên tay, chỉ hai ngày sau, hai người đã có thể nhìn thấy ánh sáng ở phía xa xa.
Ra khỏi trung tâm Hắc Lâm, cây cối không còn rậm rạp nữa, bọn họ lại có thể một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời. Bách Phong Linh ngẩng đầu lên, che mắt nheo mày nhìn về vầng thái dương trên cao. Nàng đã suýt chút nữa thì quên mất sự chói sáng của mặt trời rồi.
Quay mặt sang Sở Vĩnh Trung, Bách Phong Linh phì cười.
"Ta suýt không nhận ra ngươi đó."
Sau một thời gian dài ở trong sâm lâm, hai người đều là một thân bùn đất. Bọn họ trong Hắc Lâm không gặp qua một con sông nào, đến nước uống cũng là do Bách Phong Linh dùng tinh thần lực ngưng tụ mà ra, không nói gì đến tắm rửa. Quần áo hai người cũng đã trở nên hết sức bẩn thỉu, rách nát, cơ thể còn gầy đi một vòng, trông không khác gì hai tên khất cái.
Tới gần bìa rừng, hai người bắt đầu nghe thấy nhiều âm thanh náo loạn phía bên ngoài.
"Hắc Lâm tiểu trấn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này từ khi nào lại trở nên đông đúc như vậy?" - Bách Phong Linh ngạc nhiên
Sở Vĩnh Trung nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái: "Tiểu thư quên rồi sao? Đây chính là thủ bút của tiểu thư đó!"
Bách Phong Linh bỗng chợt nhớ lại, không phải chính là nàng, trước khi vào Hắc Lâm, đã bảo Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-ky-truyen/297144/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.