“Bác sĩ Trần, bệnh của cháu cần kiêng khem gì không ạ?”
“Lẩu, nướng, trà sữa, coca, những món này cháu gần đây đều có thể không đụng vào.”
“Cháu cũng sẽ ngủ sớm dậy sớm, không thức khuya nữa.”
Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm bác sĩ chính Trần Đức Tu, vẻ mặt thành khẩn.
Bởi vì cậu mơ hồ cảm thấy, tình trạng cơ thể của mình, dường như hơi bất ổn.
Trần Đức Tu khoảng 50 tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải, đeo kính gọng vàng dày cộp.
Bức tường phía sau ngập tràn mấy tấm cờ lụa, âm thầm khoe tài năng y thuật xuất chúng, đức cao vọng trọng của ông.
“Không, cháu muốn ăn gì thì cứ ăn nấy đi!”
Câu nói nhẹ nhàng như vậy, với Trang Tử Ngang, lại như sét đánh ngang tai.
Đinh tai nhức óc!
Trên tờ chẩn đoán mà Trần Đức Tu đưa qua, chằng chịt thuật ngữ y học.
Dịch ra, đại khái tám chữ.
Bệnh nan y, vô phương cứu chữa.
“Bác sĩ Trần, cháu còn bao nhiêu thời gian?” Giọng Trang Tử Ngang run rẩy, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi cái chết.
“Nhiều nhất là ba tháng, nhìn nhận thoáng một chút, ai rồi cũng trải qua ngày này.” Trần Đức Tu thở dài bất lực.
Là một bác sĩ, ông đã quen với sinh tử, tưởng rằng lòng mình sớm bình thản như nước.
Nhưng khi chứng kiến thanh niên trẻ tuổi như vậy sắp phải rời xa cõi đời, ông vẫn cảm thấy thương tiếc.
Trước mặt con quỷ bệnh tật, sinh mệnh càng thêm mong manh.
Trang Tử Ngang cầm tờ chẩn đoán, không nhớ mình rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Đầu óc cậu trống rỗng, đờ đẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-trang-sinh-cao-ngoa-bac/2796977/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.