Mộng.Hồ Điệp
Đệ Thập Nhị Chương – Một đoạn ký ức của bươm bướm
Tiên giới, du hồ cung, Lưu Kim Thủy Tạ.
Tiếng nước chảy đinh đinh đông đông, suối chảy qua cả tiên cung, trong đình ngập tràn những loài hoa thơm cỏ lạ hiếm thấy, trên cột cũng đầy những nhành xanh non, một đám cúc phượng vĩ vàng nhạt, xanh mơn bay theo thác nước tựa như lưu lạc, dòng suối trong vắt từ giữa khe đá phun ra, chảy xuống, uốn lượn kiều diễm mấy khúc quanh, trở thành một dòng mạch nước trong vắt tinh khiết.
Tiên nhân áo đen ngồi ở bên cạnh mạch nước nhắm mắt nghỉ ngơi, áo hơi rũ, một mái tóc dài mềm mại vòng quanh chiếc gáy trắng nõn, buông xuống lòng ngực, tóc đen như mực, rũ xuống, cuối cùng hòa với thân xiêm y kia phân không rõ.
Bên cạnh, là vài đóa mẫu đơn nở rộ tươi đẹp trên bàn trà mà mấy ngày trước Thanh Đế ban tặng, dẫn dụ đến một đám bướm điền cuồng lao đến, từ trên xuống dưới bay lượn không ngớt.
Gió, lướt nhẹ qua chốn này, nhu hòa, tựa như sợ bừng tỉnh đóa hoa hãy còn ngượng ngùng, còn có cả người trông hoa kia.
Tiếc rằng, vẫn có người thích phá hoại phong cảnh, cách đó không xa, một bóng hình mỹ lệ đỏ thắm đã bước nhanh tới, thanh âm cũng sớm vọng lại đây.
“Công tử, công tử, người nhìn xem, sao lại vẫn còn mặc xiêm y như vậy ngồi tại chỗ này, để cho người ngoài nhìn thấy thì còn thể thống gì?” Cô gái hai mươi chín tuổi, trong vẻ đơn thuần chứa nét xinh tươi, trong thanh tú chứa sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-ho-diep/2533644/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.