"Tường nhi, cười cho ngạch nương xem nào." Tôi nhẹ nhàng quơ trống bỏi khéo léo, dùi trống lắc lư trái phải phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, khiến đứa bé trên kháng vươn cánh tay dài ra, cố gắng muốn chạm vào vật thể lắc lư kia. Cái miệng nhỏ nhắn của nó khẽ nhếch, y y nha nha, không biết đang nói cái gì, chỉ lộ ra hàm răng mềm mại trụi lủi, một đôi mắt đen trong trẻo quen thuộc, đang tràn đầy vui sướng thuần nhiên.
Không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt da thịt mềm mại đặc biệt của trẻ con, lại bị nó nắm chặt ngón trỏ: "Ha ha-" Tôi cười khẽ, kéo ngón tay cùng nó giằng co một hồi. Đứa bé tuy nhỏ, nhưng lực lại rất lớn, đem ngón tay của tôi nắm chặt lấy.
"Tường nhi, vóc dáng con không lớn, khí lực lại rất lớn, giống hệt a mã của con..."
"Đó là đương nhiên, không nhìn là nữ nhi của ai." Một tiếng cười sang sảng vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, không biết Dận Tường trở về lúc nào, vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, Tần Thuận đang giúp hắn cởi áo khoác.
Dận Tường có chút không kiên nhẫn, đưa tay kéo cổ áo một cái, một chướng ngại vật men từ cổ áo băng ra, rơi trên mặt đất nhảy mấy cái, phát ra vài tiếng vang giòn. Tường nhi ngừng kéo co với tôi, quay đầu lại muốn nhìn xuống đất, Dận Tường đã sải bước đi lên, đè qua người tôi, cúi đầu hôn lên mặt con gái: "Tường nhi, tâm can của ta, cho a mã hôn nhẹ." Một cỗ khí tức lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-hoi-dai-thanh-kim-tu/1110126/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.