"Nóng quá..." Trong lòng tôi nghĩ. Tay của Tứ a ca giống như bàn ủi nóng vậy, gắt gao nắm cổ tay của tôi. Tôi giương mắt nhìn, vẻ mặt của hắn hờ hững, thản nhiên nhìn tôi, tôi có chút không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn Thập tam a ca và những người khác. Hoàn hảo, Thập tam a ca đang nói những tin đồn thú vị cho Đức phi nghe, bản thân hắn hài hước dí dỏm, hơn nữa giọng nói đó, chọc cho Đức phi cười ngặt nghẽo, cầm khăn tay che miệng, cười không ngừng, cung nữ hầu hạ bên người, cũng đi theo cười trộm. Tôi không nhịn được nhẹ nhàng thở ra...
"Ư..." Bản thân tôi hút khẩu khí lạnh. Đau quá, chỉ cảm thấy cổ tay như muốn đứt lìa, tôi chịu đau nhìn Tứ a ca, sau đó rũ mắt nhìn tấm vải dệt kia. Tôi thật sự nghĩ mãi không thông, làm sao có thể có người làm động tác nóng như vậy, lại có thể tỏ ra lạnh nhạt hờ hững như vậy. Không nhịn được có chút mơ hồ, nếu không phải tay đau là thật, tôi thậm chí sẽ nghĩ là mình đang nằm mơ.
"Ha ha, xem ra Tiểu Vi thật sự thích tấm vải kia rồi, đến mức một bước cũng không rời..." Tiếng cười đùa của Thập tam a ca truyền đến, tôi sửng sốt, theo bản năng dùng sức rút tay ra...
Không động đậy...
Trời ạ! Tôi cảm thấy muốn khóc, rốt cuộc Tứ gia muốn làm gì! Tôi có chút tức giận, ngẩng đầu trừng mắt Tứ a ca, tốt! Nếu hắn không sợ mất mặt, tôi còn khách khí làm gì? Được dịp tốt. Đang muốn trừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-hoi-dai-thanh-kim-tu/1110241/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.