Cao Vinh không biết đêm nay đã về nhà như thế nào. Sau khi vào cửa, các loại hồi ức ồ ạt kéo đến, làm anh khó chịu đến không thở nổi. Anh mở bình rượu, cũng không ăn tối, chỉ an vị trên thảm trải sàn ở phòng khách, mượn rượu giải sầu.
An Diêu Địch thà chọn một lão khọm già gấp ba lần cô cũng không chọn anh. Cao Vinh càng nghĩ càng bực mình, nhưng lại không thể làm gì.
«Meooo~»
Một bé mèo tam thể lại gần, cà cà vào ống quần Cao Vinh, anh quay đầu nhìn nó.
«...Tiểu Hoa.»
Tiểu Hoa biết rằng tâm tình Cao Vinh lúc này đang không tốt, lấy đầu hết cọ lại cọ ống quần anh, chốc lát đã tự mình phát ra tiếng gừ gừ đáng yêu từ cổ họng, ra chiều thoải mái lắm.
Cao Vinh sờ sờ cái đầu lông xù nhỏ, tâm tình phức tạp.
Hồi đại học, anh nhặt được bé mèo hoang nhỏ này tại một trường học gần đó. An Diêu Địch cảm thấy nó thật đáng yêu, liền không đưa đến trạm cứu trợ mà quyết định cùng nuôi nấng. Nhưng mà sau này, phần lớn thời gian đều là do Cao Vinh chăm sóc.
Một mặt, nhờ vào công phu làm nũng của của tiểu Hoa, vết thương lòng của Cao Vinh được chữa khỏi chút ít. Mặt khác, lại vì vậy mà nghĩ tới lúc trươc, bây giờ cũng không nói được là cái tư vị gì.
Vốn dĩ muốn một người một rượu, uống đến sáng, nhưng Cao Vinh vẫn khống chế được. Nghĩ tới sáng sớm ngày thứ hai còn phải làm việc, nếu mà uống suốt đêm, thể nào trạng thái cũng không tốt được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-ma-khong-duoc-cung-dung-cau-xin/809176/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.