Số đơn đặt hàng trong tháng 12 lại tiếp tục tăng lên 260 đơn hàng, phạm vi khách hàng được mở rộng từ kí túc xá sinh viên ra cả khu chung cư của các giáo viên và một số nhà dân xung quanh trường. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình Khả Nhi thì không thể nào giao hết được số hàng này, hơn nữa việc làm ăn ngày càng mở rộng ra. Thế là Khả Nhi lại lần nữa đến tìm chủ cửa hàng để bàn bạc. Nhưng thái độ của bà chủ cửa hàng vẫn như vậy: -Mở rộng việc làm ăn, phải thuê người giúp đỡ…những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả. Cô muốn làm thì tự móc tiền túi ra mà trả. Nói tóm lại, một nửa lợi nhuận của tôi không ai được động vào, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện mượn cửa hàng của tôi làm nơi nhận hàng.
Nghe bà chủ cửa hàng ngang ngược như vậy, Khả Nhi cũng cảm thấy bực mình: -Được, đấy là cô nói đấy nhé! Mặc dù chúng ta chỉ là giao ước miệng nhưng cháu phải nhắc lại cho cô biết, chúng ta đã giao ước là: cô phụ trách liên hệ nguồn hàng và nơi nhận hàng. Còn cháu phụ trách việc tìm khách hàng và tổ chức giao hàng đến tận tay khách hàng. Sau khi trừ đi các chi phí, tiền lãi sẽ chia cho mỗi người một nửa. Nhưng cháu không hề nói việc giao hàng sẽ do đích thân cháu đi giao. Hiện giờ người liên hệ nguồn hàng là cháu, người đưa hàng cũng là cháu, cô lại không chịu bỏ ra chi phí thuê người. Vậy thì chúng ta cắt đứt hợp đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-uoc-lau-ben/536799/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.