Bài diễn thuyết của Từ Quang Tông tương đối xuất sắc, cuối cùng giành được thắng lợi tuyệt đối trước đối thủ cạnh tranh của mình, trở thành chủ tịch hội sinh viên nhiệm kì mới của học viện kinh tế đại học Z. Còn Tống Điềm thì trở thành trưởng ban đời sống như mong ước.
Sau khi cuộc bầu cử kết thúc, các cán bộ hội sinh viên nhiệm kì trước và các cán bộ hội sinh viên nhiệm kì sau sẽ tiến hành hoạt động bàn giao công việc, vì vậy mà những người khác có thể ra về trước. Khả Nhi hòa vào dòng người đi ra khỏi hội trưởng. Khi đi ngang qua phòng học đó, Khả Nhi bất giác nhìn vào bên trong, thấy Từ Quang Tông và mấy người khác đang ở trong đó nói chuyện với lãnh đạo của học viện. Trong đám công, khuôn mặt cậu rạng rỡ niềm vui. Nhìn thấy Khả Nhi đi qua, ánh mắt của cậu dừng lại trên người cô một lát và mỉm cười với cô. Trong lòng Khả Nhi dâng lên một cảm giác lo lắng và chán nản.
Bởi vì là cuối tuần nên trên đường về, Khương Lan và Hà Mạn Tuyết đều tách ra để đi chơi với bạn trai, chỉ còn lại Diệp Phi và Khả Nhi đồng hành. Trên đường đi, Khả Nhi trầm ngâm đến kì lạ. Diệp Phi ngạc nhiên hỏi: -Sao thế? Xem ra tâm trạng của cậu có vẻ nặng nề!
Khả Nhi dừng bước: -Diệp Phi, hình như tớ đã làm một chuyện ngốc nghếch!
-Hả?- Diệp Phi kinh ngạc. Trong sáu cô gái của phòng 312, trừ Khương Lan ra thì Khả Nhi là nhỏ tuổi nhất, nhưng Khả Nhi lại là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-uoc-lau-ben/536811/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.