Khi Tô Dục Chu ngồi xe cùng Túc Khiêm tới bờ biển, trời đương buổi hoàng hôn.
Biển trời giao nhau tại một đường thẳng, mặt trời lặn như lòng đỏ trứng gà treo nơi chân trời, nhuộm đỏ cả mảng trời lẫn vùng biển, khiến cảnh sắc vừa mỹ lệ vừa bao la hùng vĩ.
Tô Dục Chu không nhịn được lấy điện thoại ra muốn chụp lại cảnh này, nhưng tay lại không thể khống chế vẫn luôn run rẩy.
Đây là di chứng sau khi liên tục bắn súng, cơ tay đau nhức vô cùng, phải mất chừng vài ngày mới đỡ.
Cậu đành phải từ bỏ, có chút không cam lòng bị Túc tiên sinh dẫn lên du thuyền, sau đó cùng ngồi thuyền ra biển.
Gió biển thổi vào mặt thoải mái vô cùng, tâm trạng Tô Dục Chu nhanh chóng tốt hơn. Cậu đứng ở đầu thuyền, dang hai tay đắm chìm trong làn gió, cả khuôn mặt tuấn tú được ráng chiều rọi lên màu vỏ quýt.
“Tách —“
Cậu nghe được tiếng, quay đầu lại thì thấy Túc tiên sinh đang giơ điện thoại về phía mình.
Tô Dục Chu không nhịn được cười: “Anh chụp trộm mà cũng không biết tắt tiếng à?”
Túc Khiêm nhún vai.
“Chẳng phải anh đang chụp đường hoàng công khai sao?”
Anh lại chụp thêm mấy tấm, lưu giữ lại khuôn mặt cười hết sức đáng yêu của Tô Dục Chu giờ phút này.
“Anh đừng chỉ chụp em.”
Tô Dục Chu chạy đến phía sau anh, hơi kiễng chân, ôm vai Túc Khiêm từ đằng sau, thúc giục: “Nào, mau chuyển sang chế độ tự chụp đi.”
Túc Khiêm bị cậu ôm đột ngột như vậy, lại như đã tập mãi thành quen, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/1109131/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.