Tô Dục Chu không ngờ Túc Khiêm sẽ nói vậy với mình.
Cậu chợt nhớ đến cái ngày trước khi cậu rời khỏi biệt thự, anh cũng đã nói những lời tương tự. Khi ấy Túc Khiêm nói: “Nơi này chính là nhà của em, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Tô Dục Chu vẫn còn nhớ cảm giác xúc động khi đó, cũng nhớ được nửa câu sau của Túc Khiêm.
Cậu mím môi, quay lại nhìn Túc Khiêm, hỏi anh: “Trước đó có phải em từng nói những lời tương tự với anh không?”
Túc Khiêm hơi khựng lại, cái hộp nhỏ đang sắp rút ra bị thả về. Anh gật đầu: “Ừ, buổi tối em uống say.”
Quả nhiên.
Tô Dục Chu sờ lên mũi: “Em có nói gì kì quái không?”
Túc Khiêm nhìn cậu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Tô Dục Chu, thì thầm: “Em nói, em lại không có nhà.”
Chữ “lại” đó, khiến anh rất bận tâm.
Thật ra anh cũng nghĩ tới việc đi điều tra thân thế bối cảnh của Tô Dục Chu, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.
Những chuyện thế này, hỏi thẳng sẽ tốt hơn, chỉ là anh vẫn luôn không tìm được cơ hội.
Nhưng giờ chắc là lúc thích hợp nhất nhỉ.
Tô Dục Chu rủ mi, cậu không biết phải giải thích sao với anh, vì kiếp này cậu có một gia đình vô cùng hạnh phúc viên mãn. Cậu phải nói thế nào với anh về ám ảnh kiếp trước của mình đây?
Chàng trai cau mày, dường như bị một loại cô đơn đau khổ bao trùm, khiến trái tim Túc Khiêm cũng quặn lại.
Anh không khỏi vươn tay, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/1109221/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.