“Xảy ra chuyện gì vậy?”, trùng hợp người tới lại là Cổ Vinh.
Cổ Vinh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nhíu mày, gặp Bạch Diệc Phi thì không bao giờ có chuyện tốt rồi, lúc nào cũng trong hoàn cảnh máu me.
Bạch Diệc Phi vẫn luôn nhíu mày, sau lưng không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn, anh còn cảm nhận được máu đang chảy ra từ miệng vết thương.
Lý Tuyết ở phía sau run rẩy cầm lấy bàn tay Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, anh sao rồi? Sao anh lại ngốc thế hả? Tại sao lại lao ra?”
Bạch Diệc Phi nghiêng đầu, anh nhẹ giọng nói: "Anh là chồng em, bảo vệ em là điều đương nhiên mà!”
Vì không muốn khiến Lý Tuyết lo lắng nên Bạch Diệc Phi đùa cô: "Lúc nãy chồng em có ngầu không?”
Viền mắt Lý Tuyết vốn đã đỏ ửng, nay nghe xong lời anh nói thì nước mắt không nhịn không được ào ào chảy ra: "Hu hu...”
Mặt khác hai cảnh sát cũng đã thu giữ con dao gấp của Hoàng Vĩ rồi còng tay lại.
Lúc này Hoàng Vĩ cũng tỉnh táo lại, nghĩ lại việc mình vừa làm thì cả người đều run rẩy, trên mặt cười khổ: "Đồng chí cảnh sát, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi...”
Cổ Vinh đi qua lạnh lùng nhìn Hoàng Vĩ: "Đây có phải hiểu lầm hay không thì cứ giải về đồn rồi sẽ rõ”.
“Mang đi”, Cổ Vinh xua tay, hai cảnh sát kia mang Hoàng Vĩ đang run rẩy, trên mặt tràn đầy ân hận lên xe cảnh sát.
Cổ Vinh cho người thu dọn một chút rồi trấn an tinh thần người qua đường, sau đó mới bước tới nhìn Bạch Diệc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2672849/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.