“Ý của đại boss là vì đại cục nên muốn thả anh đi, trả anh về bên chỗ Tân Thu để mà phô trương sự thông minh của anh”.
“Nhưng mà, anh lại tiến bộ quá nhanh, điều này đối với tôi mà nói là một sự uy hiếp, cho nên, trước khi thả anh đi, tôi buộc phải phế bỏ một chân hoặc một tay của anh”.
Nói xong, anh ta lại quay đầu nhìn Kỳ Kỳ, vuốt nhẹ lên má Kỳ Kỳ, sau đó dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em cảm thấy thế nào?”
Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn Mạnh Kình, sau đó cô ta lắc đầu nói: “Không thế nào cả”.
Hứa Đạo Trưởng và Mạnh Kình nghe thấy câu này không khỏi ngẩn ra một chút.
Ngay sau đó, hai mắt Mạnh Kình trợn to.
“Phập!”
Một con dao găm từ phía sau đâm thẳng lên người Mạnh Kình.
Ngay sau đó Kỳ Kỳ nhấc chân lên đạp mạnh vào bụng Mạnh Kình.
“Rầm!”
Mạnh Kình bị đạp văng ra ngoài đập mạnh lên bức tường đồng bọc sắt, sau cùng mới rơi xuống mặt đất.
Mạnh Kình vội vàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Kỳ Kỳ bật cười, nói: “Đúng là khiến người ta ngạc nhiên, cô vậy mà đã tỉnh rồi!”
Mặc dù Kỳ Kỳ đã đá văng Mạnh Kình, nhưng dù sao anh ta cũng là một cao thủ hạng nhất, cho nên không thể làm anh ta bị thương.
Nhưng nhát dao kia của Kỳ Kỳ cũng khiến anh ta bị thương nhẹ.
Tay Kỳ Kỳ nắm chặt con dao găm, biểu cảm thờ ơ nhìn chằm chằm Mạnh Mình, lạnh lùng nói: “Các người lại sử dụng độc! Bỉ ổi vô sỉ!”
Đạo Trưởng thấy vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2673407/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.