Bởi vì mũi dao của hắn đang không ngừng run rẩy, hai chân cũng đứng không vững, dường như đang run rẩy.
Bạch Diệc Phi có chút nghi ngờ. Nhưng lúc này anh không có quá nhiều thời gian nghĩ nhiều, rồi nhanh chóng đi đến trước mặt đại công tước, muốn cùng người đeo mặt nạ bao vây đại công tước lại.
Nhưng đại công tước không hoang mang chút nào, thậm chí còn cười chế giễu Bạch Diệc Phi, nói: “Cuối cùng, mày vẫn phải đối mặt với tao”.
Bạch Diệc Phi nói: “Chúng tôi có hai người”.
“Không!”, đại công tước vẫn lắc đầu, nói: “Chỉ có một mình mày thôi!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc rồi theo bản năng nhìn về phía người đeo mặt nạ ở phía sau đại công tước.
Bước chân người đeo mặt nạ vốn không kiên định, giờ đây đứng vững hơn. Hắn nhảy lên trước một bước, ngữ khí kiên định hơn chút, nói: “Chúng tôi có hai người!”
Nhưng đại công tước lập tức phản bác: “Chỉ có một người!”
“Cô đang sợ tôi”, đại công tước đứng đối lưng với người đeo mặt nạ, căn bản không sợ người đó, thậm chí còn chế giễu: “Cảm giác sợ hãi đó xuất phát từ bên trong”.
“Ngay từ ban đầu, cô đã né tránh tôi, tránh đối diện trực tiếp với tôi. Cô đeo mặt nạ, chứng tỏ sợ tôi nhận ra cô. Cô biết là giết tôi là không dễ”.
“Nói cách khác, cô không có quyết tâm đến giết tôi. Vì vậy, đối với tôi mà nói, cô coi như không tồn tại”.
Lời của đại công tước khiến người đeo mặt nạ lại co chân lại, dao trên tay càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2673449/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.