Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Chú, sao chú lại ở đây?”
“Cậu mơ thấy tôi thì tôi đương nhiên ở đây”, người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
“Mơ?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc trừng hai mắt: “Chúng ta đang ở trong mộng?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Vì thế tất cả những gì ở đây đều là giả, toàn bộ đều là do cậu mơ thấy, giống như đêm tối mà cậu vĩnh viễn không nhìn thấy được”.
Bạch Diệc Phi càng kinh ngạc: “Sao chú biết mắt tôi không nhìn thấy được đêm tối?”
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhìn anh nhưng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc vậy: “Những gì xuất hiện trong mộng của cậu đều là cậu tưởng tượng ra, tôi đương nhiên biết”.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Nhưng lần này Bạch Diệc Phi ngạc nhiên.
Ánh mắt người đàn ông trung niên sâu thẳm như chứa đựng cả vạn vật.
Mà điều khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhất là hai mắt ông ta khiến anh cảm thấy có loại cảm giác thân thiết khó nói thành lời.
Trong lúc anh ngây người, người đàn ông trung niên chậm rãi nói: “Nơi này là giấc mơ của cậu, vì thế tất cả đều là giả”.
“Mà trong hiện thực, cậu chỉ nhìn thấy ban ngày, không nhìn thấy đêm tối, đó cũng là giả”.
“Cậu hẳn cũng biết mình có vấn đề nhưng không phải giác quan của cậu có vấn đề mà là hệ thống thần kinh của cậu”.
“Cậu nghĩ thử xem, có phải có chuyện gì cậu nên đi làm nhưng vẫn chưa làm xong không?”
Bạch Diệc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-buoc-len-tien/2673479/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.