Lâm Lam đang ngồi trong viện của mình, dạy Lâm Miêu mười tuổi làm thêu thùa, liền thấy Lâm viên ngoại cùng Lâm phu nhân hai người cùng tiến vào. Nhìn cha mẹ tựa hồ muốn thương lượng chuyện quan trọng, Lâm Lam vội vàng buông xuống đồ thêu trong tay, kéo Lâm Miêu bên người cùng nhau hành lễ.
Lâm viên ngoại nhìn con gái mình ngoan ngoãn như vậy, trong lòng chính là đau xót. Phải nói trong ba đứa con gái, Lâm viên ngoại bản thân yêu thích nhất chính là Lâm Linh, nhưng mà coi trọng nhất lại là Lâm Lam, chỉ đáng tiếc, Lâm Lam xuất thân thấp một chút, nếu không đâu đến nỗi như bây giờ, mất công tiện nghi Phan Đào tên tiểu tử kia.
Nhìn mặt Lâm viên ngoại tựa hồ không đành lòng, Lâm phu nhân vụng trộm đạp Lâm viên ngoại một cước, Lâm viên ngoại bị đau, đang muốn né người hỏi, liền thấy Lâm phu nhân ánh mắt ăn thịt người, lập tức trong lòng thở dài, lại đem vẻ không đành lòng trên mặt đều thu vào. Lâm phu nhân đưa tay gọi Lâm Miêu qua một bên, nói: "Miêu nhi ngoan, qua với mẹ, chúng ta đi chỗ khác chơi, cha có chuyện muốn cùng Lâm Lam tỷ tỷ của ngươi thương lượng."
Chờ sau khi Lâm phu nhân mang Lâm Miêu đi xa, Lâm viên ngoại lúc này mới lên tiếng nói: "Lam nhi, ngươi năm nay cũng đã mười bốn rồi, tuổi cũng không nhỏ, cũng là thời điểm phải định một nhà tốt." Lâm Lam hoảng sợ, thoáng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, nàng dĩ nhiên là biết sau khi Lâm Linh xuất giá, thì phải đến phiên mình rồi, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-cay-hoa-dao/1688818/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.