Bạch Tiểu Hoa là một người ngay thẳng, nếu đã đến bước này, cũng không cần thiết phải quanh co lòng vòng, dứt khoát nói thẳng ra.
Mà Sở Vân Hiên lại mím môi cười khẽ, giây tiếp theo, Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy một trận gió mát lướt qua, một đôi tay mạnh mẽ đã đem chính mình vây ở trong, ngã vào một vòng ôm ấp rắn chắc ấm áp
Trong khoảnh khắc, làn hương khác biệt - nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta thất thần.
"Mục đích? Anh thực sự có mục đích!"
Sở Vân Hiên cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, nâng cằm xinh xắn của nàng lên , cười khẽ :
"Mục đích của anh chính là em."
Bạch Tiểu Hoa bỏ tay hắn đang ngả ngớn trên cằm mình ra, lạnh lùng cười
“Anh không muốn trả lời cũng không sao, dù sao tôi cũng không muốn biết, chỉ hy vọng từ nay về sau anh đừng đến quấy rầy tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, Sở Vân Hiên anh lợi hại, tôi biết, đối với anh, Bạch Tiểu Hoa tôi cũng không phải ngồi không, cùng lắm thì chúng ta người chết ta sống!"
Tưởng còn giống như 5 năm trước sao? Anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay, tôi phải giống như con chó vẫy đuôi chạy lại sao?
"Cút ngay, đừng động chân động tay với lão nương, nếu không lão nương cho ngươi liêt dương đến già."
Dứt lời, nhấc chân đạp một cái, tay phải làm thành quyền, hung hăng hướng tới hắn đấm tới.
Nàng biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng cũng không biết mình tại sao lại phải nổi điên làm gì, 5 năm sau vẫn là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-cuc-cung-va-bon-baba/410475/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.