Khi gọi cho người yêu qua mạng, tôi đang chạy vòng thứ hai của bài kiểm tra 800 mét.
Lúc đó, cơ thể như muốn sụp đổ, tim và chân đều muốn dừng lại.
Hơi thở gấp gáp, âm thanh phát ra như tiếng bễ lò rèn, hổn hển, nặng nề, hỗn loạn.
Tai nghe ban đầu đang bật nhạc DJ, chẳng hiểu sao lại bất ngờ vang lên giọng nói của người yêu qua mạng.
Anh ấy như đang gặp chuyện gấp, giọng lo lắng, đầy bất ổn:
“Em yêu? Em đang làm gì vậy?!”
Còn nửa vòng nữa.
Nhưng tôi đã sắp kiệt sức.
Vừa chạy vừa muốn nôn …(chạy chạy chạy) nôn! (chạy chạy chạy) nôn! (giảm tốc độ) hít mũi liên tục! nôn! (cố gắng đi bộ) (nghe tiếng bạn hô “cố lên!”) (chạy chạy chạy) nôn! (chạy chạy chạy) nôn nôn ho sặc sụa!
…
Tôi nghe thấy giọng anh ấy.
Mặc dù đang *****, tôi vẫn cố gắng trả lời theo phản xạ:
“Em… nôn! Em đang… ơ, chết tiệt!”
Câu nói còn chưa kịp hết, bạn chạy phía sau đột nhiên tăng tốc, lúc lướt qua vô tình va phải tôi.
Người không sao, nhưng điện thoại thì thảm rồi.
Nó bị hất văng xuống đường chạy, lăn vài vòng.
Tai nghe Bluetooth cũng mất kết nối vì khoảng cách xa.
Cú va chạm đó khiến tôi nhận ra nếu không tăng tốc, tôi sẽ không đạt điểm.
Không dám lãng phí thời gian nhặt điện thoại, tôi nghiến răng, siết chặt tay, cố gắng chạy hết sức.
Cái mạng này chỉ còn biết dốc sức mà lao về phía trước.
Không biết thầy giáo có bấm đồng hồ sớm hay không, nhưng cuối cùng tôi cũng chạy được 4 phút 30 giây.
May quá, đủ để qua điểm tối thiểu.
Thoát nạn.
Chạy xong, hai chân mềm nhũn, run rẩy, nhưng tôi không dám ngồi xuống ngay.
Đành bám tạm vào khung cầu môn, cố gắng giảm cảm giác chóng mặt như vỡ tung trong đầu.
Thầy gọi tên để quét mã ghi điểm, lúc này tôi mới nhớ ra điện thoại còn nằm trên đường chạy.
Lại phải gắng sức nhấc đôi chân rệu rã, đi vào nhặt điện thoại.
Lúc này, lý trí dần dần quay lại.
Mơ hồ nhớ ra, hình như vừa rồi tôi có nghe thấy giọng người yêu.
Hình như anh ấy hỏi tôi đang làm gì.
Mà mình còn chưa kịp trả lời xong.
Môi trên cắn chặt môi dưới, tự nhiên cảm giác tủi thân trào lên, chua xót, muốn khóc.
Chạy 800 mét thật sự quá khổ.
Trong đầu tôi nghĩ, lát nữa nhất định phải gửi 800 tin nhắn thoại kể khổ với anh ấy, kể về cái cảm giác kinh khủng khi phải chạy bài kiểm tra này.
Đặc biệt là khi thấy bạn cùng phòng có bạn trai chờ ở vạch đích, tay xách trà sữa, vừa thấy cô ấy qua vạch liền lao tới ôm chặt.
Nỗi nhớ anh ấy trong tôi như đạt đến đỉnh điểm.
Giá mà lúc đó anh cũng ở đây.
Nhưng tiếc rằng chúng tôi yêu xa, chưa từng gặp nhau lần nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.