Bốn mươi phút sau, Cố Đoàn Thuần đỗ xe bên ngoài nhà tổ nhà họ Cố rồi cùng Hoắc Thủy Nhi đi tới cổng bấm chuông cửa.
Người mở cửa là chú Trương quản gia, chú ấy tươi cười đón Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi vào nhà.
“Ông cụ còn đang luyện chữ trong phòng sách, ba cậu ở sân sau, cô cậu có thể ra đó trước rồi lên tầng hai.” Chú Trương vừa nói, vừa đặt hai đôi dép lê trước khi hai người vào nhà.
Cố Đoàn Thuần thay giày, đi vào bếp rót nước uống.
Hoắc Thủy Nhi chậm hơn, cô vừa thay giày xong, ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám vải sa tanh màu lam nhạt đi tới trước mặt mình.
Mái tóc xoăn búi cao, đôi mắt xếch lộ ra vẻ cay nghiệt.
Hoắc Thủy Nhi nghĩ thầm, đây có lẽ là mẹ kế của Cố Đoàn Thuần, Ân Khiết.
“Cháu chào dì ạ.” Cô lễ phép chào hỏi.
Ân Khiết lại nhìn Hoắc Thủy Nhi với vẻ mặt chê bai, không thèm trả lời mà quay sang bảo chú Trương: “Đưa túi nhựa cho cô Hoắc để giày, tôi không chịu nổi mùi da kém chất lượng đó.”
Chú Trương lúng túng nhìn Hoắc Thủy Nhi, nhất thời hơi khó xử.
Hoắc Thủy Nhi dửng dưng cầm giày lên, ngoan ngoãn đưa cho chú Trương: “Vậy thì làm phiền chú, cháu cũng không muốn giày của mình bị dính mùi cay nghiệt ở đây.”
Hoắc Thủy Nhi luôn thế đấy, người khác tốt với cô, cô sẽ đền đáp gấp mười lần.
Nhưng nếu đối xử tệ với cô, cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, không bao giờ nén giận.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-bat-ngo-tong-giam-doc-sung-vo-nghien/20448/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.