Ngu Phẩm Ngôn mở mắt, theo phản xạ ôm thân thể mềm mại ấm áp sát vào ngực thêm chút nữa, bàn tay to dao động lên xuống, hô hấp dồn dập.
“Đừng náo loạn, nên vào triều rồi”. Ngu Tương trở mình, hàm hồ lẩm bẩm.
“Hôm nay hưu mộc”. Ngu Phẩm Ngôn một bên cười nhẹ một bên dùng tư thế từ đằng sau đi vào.
Đào Hồng và Liễu Lục định đi vào hầu hạ chủ tử rửa mặt lại nghe thấy âm thanh ngân nga xấu hổ, không thể không đỏ mặt tránh đi. Hai người đùa giỡn mãi đến mặt trời lên cao mới dậy đi thỉnh an lão thái thái.
“Mau đến đây ăn sáng, đợi các con đến trưa rồi”. Miệng lão thái thái trách cứ nhưng trên mặt lại mang nụ cười cưng chiều.
Hai người xin lỗi, sau khi ngồi xuống Ngu Tương gắp một miếng sủi cảo tôm thủy tinh, vừa cắn một miếng liền nhổ ra, thầm nói, “Thật là tanh, hôm nay đầu bếp chắc quên khử mùi tanh rồi”.
“Ta thấy vẫn giống ngày thường mà, người đã già, đầu lưỡi cũng không chậm chạp rồi”. Lão thái thái nếm một cái, bất đắc dĩ cảm thán.
“Tanh thì đừng ăn, húp cháo đi”. Ngu Phẩm Ngôn múc cho thê tử một chén cá cháo, lại dùng ngón tay lau đi nước tương dính bên khóe miệng nàng, cho vào miệng mút.
“Cái này cũng tanh”. Ngu Tương chỉ ngửi ngửi liền ghét bỏ, để qua một bên, “Đầu bếp hôm nay làm sao vậy, bị bệnh sao? Tay nghề hôm nay không bằng lúc trước ah!”.
Ngu Phẩm Ngôn uống một ngụm, thật sự không nếm thấy mùi tanh cũng thôi, lại để Đào Hồng đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-benh-kieu-dot-nhien-toi/23144/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.