Hôm sau, Ngu Tương dậy thật sớm, ngồi trước bàn trang điểm để Liễu Lục giúp nàng búi kiểu tóc linh xà, chọn một chuỗi vòng hình giọt nước đặt lên tóc nàng, chính giữa chuỗi vòng ấy là một giọt nước màu đỏ rực rỡ, vừa lúc buông xuống ngay ở mi tâm, càng tôn lên làn da nõn nà của nàng, đôi mắt như thu thủy, hoa mỹ kiều diễm nói không nên lời.
Đào Hồng thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương, không định trang điểm cho bản thân, lúc này mới cầm một cây chì kẻ lên muốn vẽ mày cho nàng.
“Hôm nay không trang điểm .” Ngu Tương hoàn hồn, đẩy cây bút chì ra sau đó lại có chút do dự, móng tay xanh nhạt muốn chọn lựa trong đám hộp son đang dặt chỉnh tề trong chiếc hộp nhỏ, cuối cùng chọn ra một hộp son vị mật đào, thoa nhẹ đều đều lên làn môi.
‘Không chắc được hôm nay ca ca sẽ ép bức mình đâu, nhưng mật đào này là vị hắn thích nhất, ngọt mà không ngán.’ Thời điểm ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, biểu tình điềm đạm của Ngu Tương đã lập tức nứt ra rồi, hung hăng ném hộp son môi lên bàn trang điểm.
Đào Hồng và Liễu Lục đều hoảng sợ, vội vàng hỏi nàng làm sao vậy.
“Không có gì, nhớ tới Ngu Diệu Kỳ lại có chút tức giận thôi.” Ngu Tương cường cười xua tay, ngồi yên một lát, cuối cùng cầm một chiếc hộp nhỏ lên, lại tiếp tục thoa một lớp khác lên làn môi, tự mình liếm liếm cũng thấy được vị ngọt. Ngoài miệng thì nói không cần, thân thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-benh-kieu-dot-nhien-toi/23207/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.