Quay lại nhìn Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y tươi cười, "Hai vị, có thể vào dùng cơm. Xin mời."
"Ừ?" Hàn Giang Đình buồn bực.
Đây là chuyện gì? Mới vừa nói hôm nay đóng cửa, đảo mắt một cái là có thể vào?
Ngũ Y Y không đi vào, "Này, họ Hàn, chúng ta đừng ăn ở đây nữa, đến quán nhỏ ăn nhanh là được."
Hàn Giang Đình hơi do dự, hai người đàn ông áo đen đã đẩy cửa ra, hướng họ làm dấu tay cung kính mời, Hàn Giang Đình này có lúc cũng rất lười, đến rồi cũng lười đi nơi khác, hướng về phía Ngũ Y Y vẫy tay, đi vào trước.
Ngũ Y Y không còn cách nào khác, đành đi theo phía sau.
"Thật sự giống như nghỉ bán để bố trí sửa sang lại a, không có một bóng người." Hàn Giang Đình nhìn bàn ăn đều trống, nói với Ngũ Y Y.
"Mắt cậu mọc trên mông sao? Sao lại không có người, kia không phải là người à, còn là người sống sờ sờ đó!"
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn vào bên trong, bị dọa đến thân thể cứng ngắc.
Ở khuất trong góc, hai người áo đen đứng sau lưng một người, một người đàn ông đẹp trai như tranh vẽ đang tao nhã dùng bữa.
Người đàn ông kia trưởng thành có khuôn mặt đẹp tuyệt trần như thần tiên, muốn người khác coi thường cũng rất khó!
Dĩ nhiên là.......Chú Hoắc nguy hiểm đó!
Bugatti mắc tiền của ông chú đó bị cô đập hỏng! !
Ôi! Ngũ Y Y bị dọa cho sợ hãi hít mạnh một hơi.
Hàn Giang Đình đáng chết! Đi theo cậu, tôi trước sau gì cũng chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133320/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.