Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cười, nụ cười đẹp như hoa mùa xuân nở rộ, tất cả ánh sáng trong đôi mắt đều rất quyến rũ, hắn buông cô gái ra, vuốt ve mái tóc của cô: “Phúc nhi, tại sao trước khi về nước, không báo trước với tôi? Tôi đi đón em tốt hơn.”
Phúc Hi nghiêng đầu, cười nói vui vẻ: “Người ta muốn cho anh một bất ngờ mà! Anh không phải rất bất ngờ chứ?”
“Bất ngờ cái gì, chỉ sợ em ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm.”
“Ai da, có gì nguy hiểm, võ thuật của Âu Dương Phúc Hi em không phải là loại võ phổ biến khác, muốn cướp của em không dễ dàng vậy đâu.”
Phúc Hi ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt làm nũng: “Anh Phi Đoạt, anh Phi Đoạt, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, anh thân thiết với em như người một nhà có được không?
Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, hơi bất đắc dĩ hướng về phía mặt Phúc Hi chạm vào nhẹ nhàng.
Âu Dương Phúc Hi lập tức cười vui vẻ, hai tay ôm cổ Hoắc Phi Đoạt không để cho hắn đứng dậy, sau đó cô nhảy lên, bĩu môi, nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt chân mày, bắt lấy hai tay Âu Dương Phúc Hi, thản nhiên nói: “Thật không biết lớn nhỏ. Mau vào đi thôi.”
Âu Dương Phúc Hi từ phía sau ôm lấy thắc lưng Hoắc Phi Đoạt, làm nũng: “Em mặc kệ, anh Phi Đoạt, em muốn anh cõng em vào, giống như lúc ở bên Mỹ vậy, em muốn cõng.”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy không có cách nào với Âu Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133578/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.