Hoắc Phi Đoạt đen mặt, thật muốn cắt đứt cổ của Ngũ Y Y.
Nha đầu này còn không phải là phụ nữ sao, rốt cuộc cô nghĩ thế nào a! Tức chết hắn!
Phúc Hi tò mò hỏi, "Ngũ Y Y, cô nói với anh Phi Đoạt của tôi cái gì đấy?"
"Nga, tôi nói với hắn, tôi nói vợ của chú thật xinh đẹp, nhất định phải yêu thương cô như bảo bối mới được. Hắc hắc."
Tiếng cười hắc hắc của Ngũ Y Y làm cho Hoắc Phi Đoạt nghe được da đầu tê dại. Hắc hắc cái gì hắc hắc! Xú nha đầu!
Phúc Hi lập tức đỏ mặt hạnh phúc không thôi, vùi ở trong ngực Hoắc Phi Đoạt, ngọt ngào nói, "Anh Phi Đoạt của tôi vẫn luôn rất thương tôi."
"Vậy thì rất rất rất tốt nha." Ngũ Y Y nhìn trộm ánh mắt Hoắc Phi Đoạt, rõ ràng đang nói: có người muốn chú, chú thật là quá may mắn.
Tiêu Lạc khoác tay lên vai Ngũ Y Y, nói, "Y Y, chúng ta qua bên kia xem một chút đi, người ta còn phải di dạo phố, có chuyện riêng tư."
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, căm hận nhìn chằm chằm bàn tay chết tiệt của Tiêu Lạc.
"Nga, đúng lắm, cũng không quấy rấy các người, vợ chồng son hai người vui đùa một chút đi."
Ngũ Y Y che miệng cười trộm.
Hoắc Phi Đoạt cắn răng lén nói khẽ với Ngũ Y Y, "Vợ chồng son cái gì! Em chờ xem tôi phạt em thế nào!"
Ngũ Y Y quắt mặt.
Hừ, chú Hoắc đáng ghét, chỉ biết dùng cáu kỉnh hù dọa người!
"Ừ, gặp lại sau, chúng tôi đi bên kia chơi một lát." Phúc Hi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133606/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.