"A?" A Trung trực tiếp ngây người.
Lời của lão đại không đầu không cuối, làm sao trả lời?
"Ừ, đúng vậy." Bất kể hắn nghe hiểu hay không, nghe theo lời của lão đại sẽ không sai.
"Gọi điện thoại, tôi muốn trực tiếp nói chuyện cùng lão già Ngũ Phông Tập kia."
"Dạ . . . . A! Tại sao vậy, lão đại?"
A Trung nhíu mặt lại.
Lão già Ngũ Phong Tập kia là cái gì, hắn làm sao xứng nói chuyện cùng lão đại của bọn họ?
Hoắc Phi Đoạt đã không còn nhẫn nại, "Nhanh lên một chút!"
"Vâng!"
A Trung tìm được số điện thoại của Ngũ Phong Tập, gọi đi.
Bên kia Ngũ Phong Tập vừa nghe nói là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại tới, đã sớm bị dọa cho tè ra quần.
Vừa dùng sức lấy tay lau mồ hôi sau ót, vừa gật đầu nịnh nọt nói, "Mời ngài nói, mời ngài nói, có chuyện gì xin ngài trực tiếp căn dặn."
Chọc tới Hoắc Phi Đoạt Hoắc lão đại, ai cũng đừng nghĩ giả hồ đồ.
A Trung buồn cười nói, "Gì chứ, lão đại của chùng tôi muốn đích thân nói chuyện với ông!"
"Hả?" Ngũ Phong Tập thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi.
Không phải chứ?
Nhân Ái cùng Nhân Tâm nhà mình chọc Hoắc lão đại tức giận như thế sao? Thậm chí tự mình đích thân phê bình sao?
Ô ô, sống hay chết, không chịu nổi.
Đưa điện thoại cho Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt bộ dạng thanh nhã, gác một chân lên, lành lạnh mở miệng, "Tôi là Hoắc Phi Đoạt."
Chỉ mấy chữ như vậy, dọa Ngũ Phong Tập sợ đến nỗi "Bùm" một cái trực tiếp đứng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133608/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.