“Chú còn trách tôi, tại chú hối thúc tôi nhanh như vậy, giống như đang đòi mạng người ta.”
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y nhét vào chỗ ngồi phía sau xe hơi, trong xe đang bật hệ thống sưởi ấm, lúc này Ngũ Y Y dần dần cảm thấy ấm áp trở lại.
Hoắc Phi Đoạt nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y để sưởi ấm cho cô, Hắn cười xấu xa nói: “A, là em quá nhớ tôi à, nếu có muốn nhớ cũng không cần gấp gáp như vậy, tôi cũng không muốn có một con mèo bệnh.”
“Tôi nào có.” Ngũ Y Y méo mặt.
Người này, không cần phải kiêu ngạo vậy chứ.
Trên chiếc xe này chỉ có hai người bọn họ ngồi ở chỗ ngồi phía sau, tay cô còn bị hắn nắm thật chặt.
Đột nhiên Ngũ Y Y cảm thấy không thoải mái liền đứng lên.
Tại sao….có chút….mập mờ.
Ngũ Y Y vụng trộm liếc nhìn lồng ngực vững chắc của Hoắc Phi Đoạt, wow ken két, được lời, được lời, người này mặc áo lót bó sát ngực, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ ngực ở bên trong.
Aiz, thật ra thì bên dưới của hắn mình cũng đã nhìn rồi, cái này thì coi là gì chứ? (=,=!)
Này, Ngũ Y Y mày đang ở đây suy nghĩ lung tung cái gì.
Tại sao có thể nhìn Hoắc Phi Đoạt giết người không chớp mắt này lại không ngừng chảy nước miếng nhỉ?
A di đà Phật, con không phải là sắc nữ, không được lúc nào cũng nhìn đi nhìn lại cái lớn mạnh bên dưới của chú Hoắc.
“Nha đầu, em nhìn tôi bằng ánh mắt này làm gì? Định ăn đậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133612/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.