Cúp điện thoại, trong lòng Ngũ Y Y hỗn loạn một hồi, rốt cuộc cô cũng thừa nhận.
Chú Hoắc có thể thích cô, hầu như không có.
Tất cả các đồng chí đều nhìn thấy, ánh mắt của quần chúng sáng đều như tuyết sáng như tuyết.
Được rồi, bị Hoắc lão đại anh tuấn tuyệt mỹ hôn như vậy, nói đi nói lại thì cô vẫn là người được hưởng lợi rồi.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe, tay hắn vô thức đặt trên môi, hắn chuyên tâm nhớ lại cuộc chiến răng môi vừa rồi.
Hắn vô cùng hiểu được!
Nha đầu này lại khiến cho lửa giận trong lòng hắn ngày càng mạnh.
Đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt phong phú của nhà đầu kia, Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ.
Nụ cười của hắn làm A Trung sởn gai ốc.
Trở lại biệt thự, Hoắc Phi Đoạt vừa cởi áo khoác vừa mở cửa vào phòng ngủ của mình.
Ấn nút mở đèn lên, Hoắc Phi Đoạt phản ứng nhạy bén chợt phát hiện được cái gì, trầm giọng chất vấn: “Ai đang ở trong này?”
Trên giường động đậy, một cái đầu nhỏ chui ra từ trong chăn: “anh Phi Đoạt, là em.”
“Phúc Hi? Làm sao em lại ở trong phòng của anh?” Hoắc Phi Đoạt hoảng hốt nhìn bờ vai trắng như tuyết của Âu Dương Phúc Hi.
Mái tóc thẳng dài xõa xuống, trên người cô hầu như không mặc gì, chăn đắp ngang ngực để lộ ra bờ vai trắng như tuyết.
“Anh Phi Đoạt, em vẫn ở đây chờ anh trở lại, sao anh lại đi lâu như vậy?”
Hoắc Phi Đoạt nhướng nhướng chân mày, thản nhiên nói: “Ồ, em thích ở lại phòng này sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133618/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.