Cái gì?
Cái gì đã rớt?
Ngũ Y Y nhìn ánh mắt dài hẹp sâu thẳm của Hoắc Phi Đoạt, u mê ngây ngốc.
Hoắc Phi Đoạt hô hấp kịch liệt, đôi môi mỏng như hồng ngọc phát sáng rực sỡ, hắn nhíu mày lại, ánh mắt trong như nước nhìn xuống phía dưới.
Ngũ Y Y theo ánh mắt của người kia nhìn xuống phía dưới.
“A a a!”
Ngũ Y Y thét lên, cô dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình cố gắng bảo vệ phía trên.
Sau khi bảo vệ được vài giây, lại nhanh chóng lấy tay bảo vệ phía dưới.
Trên dưới đều không giữ được.
Tại sao lại có thể như vậy?
Cô cài khăn tắm rất tốt mà, tại sao lại có thể rớt xuống được?
Cũng không biết rớt xuống bao lâu rồi!
Chẳng lẽ bản thân mình đều coi như một hoàng đế, tự cho mình đã được mặc đồ rồi, thật ra không cảm thấy một chút nào sao?
A a a! Thật là mất mặt quá!
Làm sao bây giờ?
Nhanh chóng nhặt khăn tắm lên!
Sau khi nhặt lên rồi nhanh chóng quấn quanh người lại!
Ngũ Y Y nghĩ vậy, lập tức cúi người xuống, muốn nhặt cái khăn tắm ở dưới đáy hồ nước lên, nhưng vừa mới cúi người, mặt lặn sâu vào nước, đầu tiên nhìn thấy cái nào đó hình trụ dựng đứng lên của người kia như cái chày…
Ôi mẹ ơi! Hù chết người rồi!
Đây là cái vật gì vậy?
Ngũ Y Y sợ tới mức từ trong nước nhô đầu lên, vẻ mặt nhìn xuống làn nước ấm, cô trợn to hai mắt, há miệng thở dốc, rồi nhìn Hoắc Phi Đoạt đang đứng gần mình: “Anh! Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133760/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.