Lời còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt trực tiếp đá một cước, đá tên Tiểu Báo ra xa năm mét.
Tất cả mọi người đều sợ đến hút một hơi khí lạnh.
Bây giờ Hoắc lão đại đang vô cùng nổi giận đó.
Tiểu Báo đau đến hút khí lạnh, vẫn còn vội vàng đứng lên, cung kính chờ đợi.
Hoắc Phi Đoạt đi vào bên trong, ra lệnh, "Lần lượt đi tìm từng phòng, phải tìm bằng được Ngũ Y Y!"
Mấy chục người nhận lệnh xông vào trong.
Cố Tại Viễn nhảy xuống xe, chậc chậc nhìn Tiểu Báo bị đá, nhỏ giọng nói, "Nếu người phụ nữ của lão đại xảy ra việc gì ở trong này, đầu của cậu thực sự khó giữ được rồi, tên ngốc!"
Một ngón tay của Cố Tại Viễn chọc chọc trên trán của Tiểu Báo, vẻ mặt thương xót.
"Hả? Người phụ nữ của lão đại?"
Tiểu Báo kinh hoảng, nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt đang đi vào bên trong, hung hăng lau máu tươi bên miệng.
Tất cả đàn em chia làm mấy nhóm người, từng nhóm đi về các hướng khác nhau, lần lượt đi vào từng phòng, hỏi ai tên Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt đứng cạnh một người, đang loay hoay với máy tính, kêu lên, "Lão đại! Tìm được rồi! Vị trí của chiếc điện thoại kia ở phòng 1308!"
Cố Tại Viễn liếc qua máy tính, âm thầm xoa mồ hôi lạnh.
Mũi trâu à!
Vậy mà lão đại sử dụng hệ thống vệ tinh quốc tế phản để tìm kiếm sóng điện thoại!
Đôi mắt Hoắc Phi Đoạt híp lại, vung tay lên, "Đến phòng 1308!"
Thân người Hoắc Phi Đoạt cao lớn, chân lại dài, lo lắng đứng dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133783/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.