Mà Tiêu Lạc ở trong lòng cô, lại nói là người nhà.
Có thể kết hôn cùng người nhà sao?
Hừ!
Nghĩ đến đây, Hoắc Phi Đoạt bực dọc và ghen tỵ, hừ lạnh một tiếng, buông Ngũ Y Y ra, xoay người rời đi.
“A! Tên gia hỏa kia sao lại nữa rồi? Đột nhiên lúc đó hỏi hắn được không? Hắn lại bảo không được, mình cũng không dám nói trước mặt hắn, hơn nữa, cho dù tốt hay không tốt, cũng đâu có quan hệ gì với mình, tôi cũng không phải là cánh tay nhỏ bé của anh.”
Ngũ Y Y gãi gãi đầu, cũng không sao hiểu nổi, bĩu môi, đi về phía phòng học.
Đi đến căn tin, gặp người lấy cơm nhiều quá, cô đành phải xếp hàng chờ.
“Tránh ra một chút! Đi chậm như vậy!”
Ngũ Nhân Tâm cố ý đụng vào Ngũ Y Y, chen lấn đẩy cô qua một bên, sau đó bước nhanh về phía trước.
Ngũ Y Y suýt chút ngã xuống, tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Nhân Tâm quay đầu lại, le lưỡi làm mặt quỷ với cô.
Bày ra vẻ mặt đắc ý làm chuyện ác thành công.
Ngũ Y Y suy nghĩ, làm sao để trả thù Ngũ Nhân Tâm đáng giận này, giả vờ như không đứng vững, đem nước canh hất vào người cô ta, đang suy nghĩ lung tung, Hàn Giang Đình lướt qua, đuổi theo Ngũ Nhân Tâm, kéo lấy cổ áo cô ta, hung ác nói: “Ngũ nhị con nhóc? Sao cô lại thế này? Tôi ở bên ngoài cách mười mét vẫn thấy được, cô cố ý chạm vào Ngũ Y Y của chúng tôi. Cô muốn làm gì? Tôi thật đã nhịn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133805/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.