“Ha ha, tôi không là ai cả, mấu chốt là, nếu như anh ngay bây giờ không đến đây....Tôi sợ Ngũ Y Y của anh sẽ xảy ra chuyện đấy. Nhớ đại chỉ là....”
Tiêu Lạc mặt âm trầm, con ngươi híp lại, lúc người kia nói địa chỉ cho hắn, hắn cũng đã đi thang máy xuống bãi đỗ xe
Mấy phút sau, Tiêu Lạc nhanh chóng lái xe đi ra ngoài
Phúc Hi cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào bồn cầu, sau đó đi ra ngoài
“Tốt rồi, đã báo cho tên Tiêu Lạc đó, Thạch Ưng, chúng ta đi thôi”
Thạch Ưng gật đầu, “Chúng ta trở về quan sát tình hình, đến lúc hắn ta tới thì gọi điện thoại báo cho Hoắc Phi Đoạt tới xem là xong”
Phúc Hi gật đầu, hai người cùng đi ra khỏi phòng, để lại một mình Ngũ Y Y nằm ngủ ở đó
Trong chốc lát, Ngũ Y Y tỉnh lại, cô mở mắt, nhìn xung quanh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển
Nóng quá
Tại sao lại nóng như vậy?
Giống như cả người đang nằm trong lồng hấp bánh bao vậy, cô đều muốn bị chưng chính
“Nóng muốn chết....Có nước không?”
Ngũ Y Y khàn khàn nói, âm thanh rất nhỏ
Chuyện gì đã xảy ra?
Mình bị làm sao vậy?
Tất cả âm thanh cô nghe được đều là tiếng ong ong khó chịu
Trước mắt, giống như những dải lụa dao động qua lại, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ phía trước
Quơ quơ đầu, muốn đứng lên, chận lại mểm nhũn, một chút sực lực cũng không có, phù một cái ngã xuống đất
Khát nước quá....
“Tôi....tôi, có ai không? Nơi này...có ai không?”
Ngũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133843/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.