Lão quản gia nhìn nhìn bàn ăn, có vẻ đã động vào một chút.
A Trung cau mày chất vấn Ngũ Y Y, “Đại ca ăn có vui vẻ không?”
Ngũ Y Y lập tức nhe răng cười giả lả, “Rất vui! Vô cùng vui vẻ! Hoắc lão đại còn kíhch lệ tôi là Ngũ Tinh phục vụ rất tốt! Nhìn xem nè, đồ ăn này nè, đều đã ăn qua, mấy người mở to mắt ra mà xem nè, đây là dấu vết đã ăn qua. Thế nào, chú A Trung, Đại Cẩu của chú có thể thả ra nữa không?”
Ngũ Y Y vái lạy A Trung.
A Trung ho khan một tiếng, nói, “Thật ra nơi này không có chó.”
“A! Chú gạt tôi! Chú!”
“Thật ra thì, chúng tôi nuôi chó ở nhà xưởng.”
“Hừ! Chú A Trung, sau này chú nói gì tôi cũng sẽ không tin, như vậy mà lại đi lừa một đứa bé, già mà không kính.”
Ngũ Y Y đi đến ghế sofa, bắt đầu ăn trái cây.
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Hoắc Phi Đoạt đi ra.
Ngũ Y Y sợ tới mức ngồi thẳng người, ngay cả hoa quả cũng không dám ăn.
A Trung và lão quản gia tất cả đều im lặng, cúi đầu.
Hoắc Phi Đoạt cũng không thèm nhìn, đi lên lầu, nói, “A Trung, chuẩn bị xe, tôi thay quần xong rồi đi luôn.”
“A, phải không? Đại ca, hôm nay không phải là chủ nhật sao?” Tại sao lại đi đến công ty chứ?
Vẻ mặt A Trung không hiểu.
“Nói nhảm vừa thôi!”
A Trung cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Ngũ YY trợn tròn mắt, chạy đến hỏi A Trung, “Này, chú A Trung, mấy người đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133917/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.