“Ai, thật không vui chút nào, nơi này không có bạn bè, cũng không thể tham gia vũ hội. Phi Đoạt ca lại đi công tác, mấy ngay liền ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, chác ngày mai anh ấy sẽ về a, tôi rất nhớ anh ấy”
Phúc Hi bĩu môi, oán thán với Thạch Ưng
Thạch Ưng nhìn Phúc Hi một cái, suy nghĩ một chút, quyết định hko6ng đem sự tình nhìn thấy Cố Tại Viễn nói cho Phúc Hi nghe
Phúc Hi nhìn thấy Thahc5 Ưng đang mất hồn, kinh ngạc hỏi, “Sao người anh lại ướt vậy, Không phải có lái xe sao?”
Thạch Ưng cười nhạt, “Không có việc gì, lúc đi vào cửa có dính chút nước mưa thôi”
“Rất dễ bị cảm a, anh nhanh lau khô tóc đi, dung máy sấy sấy cho nhanh”
Phúc Hi đưa khan long cho Thạch Ưng, Thạch Ưng nhịn không được cảm động đến ngẩn người
Phúc Hi đẩy hắn một cái, “Đừng đứng ngẩn người như vậy, nhanh lau khô tóc đi”
“Nha”
Thạch Ưng ngây ngốc lau khô tóc, anh mắt thi thoảng vẫn nhìn sang Phúc Hi
Hoắc Phi Đoạt ngừng bảng biểu trong tay lại, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ
Hang loạt tiếng sấm vang lên
Hoắc Phi Đoạt thở dài, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn mưa càng ngày càng lớn bên ngoài
Y Y nha đầu kia rất sợ tiếng sấm, nếu không thì hôm qua cô ấy cũng không phải trốn vào chăn của hắn
Không biết bây gời, cô ấy đang ở đâu
Cô có sợ hay không?
Hoắc Phi Đoạt vuốt điện thoại trong tay, giống như đang vuốt khẩu sung vậy, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2133952/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.