Ngũ Học Phong lắc đầu: “Giang Đình à, đứa nhỏ này làm phiền con, luôn chăm sóc Ngũ Y Y.”
“Chú, không phải Y Y uống rượu mà nhập viện, cô ấy bị té ở trên đường, nếu không chú đi qua thăm cô ấy một chút đi, ở dưới lầu đó.”
Ngũ Học Phong gật gật đầu: “Đi, đi xem Ngũ Y Y một chút.”
“Ông xã!”
Tiêu Mai kéo tay áo Ngũ Học Phong: “Em còn tưởng chuyện gì, cũng không phải là bệnh nặng, tuổi còn trẻ, chích một mũi kim cũng không có việc gì, không cần xem, em còn có việc gấp nữa.”
Ngũ Học Phong do dự, nhìn Tiêu Mai không vui vẻ, đành thở dài nói: “Giang Đình à, Tiêu Mai còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể qua thăm Y Y được, cũng không phải là người ngoài, đều là người một nhà. Trước hết làm phiền cậu chăm sóc Ngũ Y Y rồi.”
Nói xong, Tiêu Mai nắm lấy tay Ngũ Học Phong đi đến thang máy.
Hàn Giang Đình nhìn chằm chằm về hướng hai người biến mất, nhịn không được mắng: “Lão già đáng chết kia! Trong đầu còn có Ngũ Y Y không? Có chuyện gì còn quan trọng hơn con gái mình chứ? Phi!”
Quay người lại, như nhìn thấy gì, cậu nhanh chóng chạy về phía thang máy bên kia.
Không thấy gì khác biệt, chỉ thấy một nhóm người của công ty Hắc Đế đang canh giữ quanh cầu thang, còn có vài y ta đang sốt ruột nói thầm: “Bệnh nhân Ngũ Y Y này thật quật cường, rõ ràng Hoắc tổng ra lệnh cho cô ấy không được chạy loạn, cô ấy lại muốn chạy đến tầng này.”
“Cũng không nha,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2134044/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.