Một phút sau, Ngũ Y Y mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, khôi phục thần trí.
Suýt chút nữa gặp thượng đế rồi! Nguy hiểm thật!
“Ư.....” Ngũ Y Y tỉnh táo lại, phát ra một âm thanh, lại uyển chuyển, mềm mại đáng yêu như vậy, điều này làm cho chính cô cũng cảm thấy sợ hãi!
Má ơi! Âm thanh vừa rồi là tiếng rên rỉ, quả thật do chính cô phát ra đó sao?
“Y Y! Nhớ anh không?”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt vang lên trên đỉnh đầu.
Y Y nhìn qua, thấy ánh mắt sâu thẳm và mê người của Hoắc Phi Đoạt.
“Tôi...... Tôi không biết anh...... A! Anh, tay của anh....... Lấy ra..... A........”
Lúc này cô mới phát hiện, trên mặt và bên dưới của cô đều bị anh chơi đùa.
Vội vàng muốn khép chân lại, nhưng mà không được, hông của anh lại chen vào giữa hai chân cô, cô hoàn toàn không có cách nào khép chân lại được.
“Anh rất nhớ em, rất muốn rất muốn.......”
Anh mê hoặc nỉ non, sức lực trong tay ngày càng tăng lên.
“A......Không, không....... Dừng lại...... Đừng, a....... A.......”
Ngũ Y Y uốn éo cả người, cố gắng khống chế không để cho mình phát ra tiếng, nhưng hai chỗ kia bị anh chạm vào thật sự rất khó chịu, thật sự rất mẫn cảm, hai chân cô đều phát run.
“Ừ, a....... Không...... A.......”
Ngũ Y Y phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu, triền miên, ánh mắt dần dần mơ màng.
Hai chân nhỏ run rẩy.
Hai bàn tay nắm chặt cái đệm.
“Nói cho anh biết, em có nhớ anh không?” Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, quan sát ánh mắt của Ngũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2134210/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.