Tiêu Lạc nghĩ thầm, Y Y, chẳng lẽ em không muốn sờ anh sao?
Nguyễn Lâm Tịch bị xúc cảm vật cứng này làm cho hù sợ, làm sao lại cứng như vậy, lớn như vậy, giống như, là một cây gậy sắt.
Mặc dù là cách quần, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của vật kia.
Tiêu Lạc bị đôi tay vụng về đụng vào làm cho dục vọng sâu hơn.
Anh đem Nguyễn Lâm Tịch đè lên giường, không để ý nhiều như vậy, liền kéo sạch quần áo trên người cô.
Một thân thể xinh đẹp trong suốt đặt dưới ánh trăng, ở trước mặt Tiêu Lạc.
Người trước mắt, đỏ mặt, không biết nên che mặt hay che phía dưới.
Bộ dáng làm cho động lòng người.
Y Y, em thật xinh đẹp.
Trong lòng Tiêu Lạc nghĩ.
Cởi ra quần dài của mình, Tiêu Lạc đã dựng đứng.
Mặc dù đèn trong phòng rất tối, nhưng là Nguyễn Lâm Tịch có thể thấy được bộ vị nam tính kia.
Cô xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, lại bị Tiêu Lạc quay qua.
"Thế nào, em cũng đã sờ, còn không dám nhìn sao?"
"Em. . . . . ."
Vốn thân thể trần truồng cũng đã làm cho cô rất hốt hoảng, bây giờ lại muốn cô xem chỗ đó.
Tiêu Lạc vuốt ve thân thể nhạy cảm của Nguyễn Lâm Tịch.
Dùng miệng hôn cái trán của cô, cái mũi của cô, đôi môi của cô còn có xương quai xanh.
Xuống phía dưới, hôn bầu ngực của cô cùng bụng nhỏ còn có bắp đùi bắp chân.
Giống như mỗi một tấc da thịt trên người cô cũng không thể bỏ qua cho, Tiêu Lạc hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2134371/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.