Gần đầy thừa dịp anh không có ở nhà, cô bé này lại chạy đi.
Đưa tay nhìn đồng hồ, đúng là vượt quá thời gian anh quy định.
Hoắc Phi Đoạt nhẫn nhịn ngồi im khoảng mười phút, được rồi, đây đã là cực hạn với anh, cô bé này vẫn chưa về.
"A Trung!"
"Dạ, lão đại!"
A Trung cung kính đứng bên cạnh Hoắc Phi Đoạt.
"Gọi điện thoại cho lái xe, hỏi thăm anh ta xem Ngũ Y Y đã đi đâu?"
"Việc đó, lão đại, lái xe đang ở ngoài sân, vừa rồi anh ta nói với tôi, hôm nay Ngũ tiểu thư không có ngồi xe ra ngoài."
Hoắc Phi Đoạt nghe nói như thế, nhướng mày.
"Lập tức theo dõi thiết bị định vị!"
"Dạ!"
A Trung lập tức đi làm.
Hoắc Phi Đoạt hơi lo lắng cho cô bé này. Lần trước gặp chuyện ở KTV đã đủ để anh lo lắng rồi, bây giờ nếu xảy ra việc như vậy nữa, anh cũng không thể chấp nhận được.
Hoắc Phi Đoạt chưa bao giờ nôm nớp lo sợ vì một cô bé.
Sợ cô xảy ra chuyện gì, đó là do anh không bảo vệ cô tốt.
Hoắc Phi Đoạt tuyệt đối không để cho cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vả lại, tình hình bây giờ không giống như trước, Âu Dương Chấn Đình không phải là người dễ dàng đối phó.
"Lâm Tịch à, cô biết không? Sau khi tôi bị mất trí, người đàn ông tên Tiêu Lạc kia nói với tôi.... ..."
Ngũ Y Y giật nhẹ tay áo Nguyễn Lâm Tịch, gương mặt đỏ bừng nói.
"Anh ấy nói gì hả?"
Nguyễn Lâm Tịch không kìm nén sự hiếu kỳ trong lòng, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2134458/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.