Giang Từ Dạ đang gảy đàn trong rừng mơ, bên cạnh có vài tiểu thư khuê các vây quanh.
Các nàng là bạn thân của Nhị tiểu thư, đi theo Nhị tiểu thư, đường hoàng gọi hắn là Từ Dạ ca ca, đến xin hắn chỉ giáo về âm nhạc.
Ta giả vờ đi ngang qua, nhìn chằm chằm vào hắn, mắt sáng rực.
"Nghe nói Đại công tử gảy đàn tuyệt đỉnh, không biết tiểu nữ có cơ may được thưởng thức không?"
Hắn mím môi, không thèm nhìn ta, hừ, thật sự ghét ta lắm à.
Ta thản nhiên nhập bọn với các tiểu thư đang xem, chống cằm, đường hoàng thưởng thức hắn.
Có một cô nương hỏi hắn: "Từ Dạ ca ca, khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ muội mãi không đàn được, huynh có thể đàn cho muội nghe thử một lần không?"
Ánh mắt hắn dịu dàng, im lặng gật đầu.
Ta hỏi Nhị tiểu thư: "Vị cô nương này là ai vậy?"
"Tô Tĩnh Uyển."
Ồ, thì ra đây là cô nương mà Giang Đình Dã muốn cưới.
E rằng cũng không phải Tô Tĩnh Uyển đơn phương tương tư, chậc, tội nghiệp Giang Đình Dã, sợ là không cưới được nữ nhân mà hắn muốn rồi.
Tiếng đàn du dương.
Ta chán chường nhìn chằm chằm đôi tay đang lướt trên dây đàn, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Ma xui quỷ khiến, ta nhớ lại đêm đó, màn đêm sâu thẳm, đôi tay tựa ngọc lạnh này bị ta dẫn dắt, vuốt ve tấm lụa căng mịn...
"Đôi tay của Đại công tử vừa đẹp vừa khéo léo, ta thích vô cùng."
Dục vọng dâng lên trong mắt hắn, nhưng hắn cố kìm nén, giọng khàn đặc đến đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-dem-xuan/1658786/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.